Khó Khăn Do Thiếu Sự Trân Trọng Đối Với Vợ Như Những Ngày Đầu
Tôi và vợ đã quen nhau 7 năm trước khi cưới, một khoảng thời gian đủ dài để hiểu nhau. Vợ tôi không quá xinh đẹp, nhưng cô ấy có nét dịu dàng khiến tôi chú ý từ lần đầu gặp. Trong 7 năm yêu, chúng tôi ít xung đột nhờ tính cách hiền lành của cô ấy, trong khi tôi lại phóng khoáng và thích chơi bời. Dù đã hứa sẽ chung thủy sau khi kết hôn, tôi không thể từ bỏ thói quen lén lút hẹn hò với người khác. Hai năm sau khi cưới, khi cô ấy sinh cho tôi một bé trai, tôi lại tiếp tục lặp lại thói đào hoa của mình.
Tôi có mối quan hệ với những cô nàng nóng bỏng, nhưng vẫn chăm sóc vợ và gia đình. Mọi thứ diễn ra êm đềm cho đến khi tôi gặp một người phụ nữ quyến rũ khiến tôi si mê. Cô ta khơi dậy bản năng chinh phục trong tôi và tôi không thể cưỡng lại mối tình tội lỗi kéo dài nhiều năm. Cuối cùng, tôi đã viết đơn ly hôn và đưa cho vợ. Tuy nhiên, thay vì phản ứng yếu đuối, cô ấy lặng lẽ xin tôi cho thêm thời gian để hàn gắn gia đình. Không hiểu sao, tôi lại đồng ý. Cô ấy khuyên tôi nên về ăn cơm cùng gia đình để tạo không khí ấm áp cho con cái.
Con tôi lúc ấy đã bảy tuổi, thông minh và yêu mẹ, nhưng xa cách với tôi do tôi không quan tâm. Sau vài lần về nhà, không khí giữa chúng tôi dần cải thiện, và tôi nhận ra đã bỏ qua nhiều điều quan trọng về vợ và con. Trước đây, tôi đã chê trách vợ vì sự nhu mì của cô ấy, nhưng giờ tôi hiểu rằng sự ấm áp và không khí hòa thuận trong gia đình mới là điều tôi thực sự ao ước. Tôi quyết định trở về với gia đình, nhưng khi tôi quay đầu, vợ tôi đã quyết tâm rời bỏ tôi mãi mãi.
Tôi hiểu lý do vì sao nhiều đêm thấy vợ khóc trong mơ, lòng tôi xót xa. Tôi chỉ dám lau nước mắt và ôm cô ấy an ủi. Nửa năm trôi qua, tôi nhận ra mình đã sai khi gặp lại tình cũ. Dù nghĩ chỉ gặp bạn bè, nhưng tôi quên vợ cũng hẹn gặp tôi ở quán cafe. Khi thấy vợ, tôi cảm nhận được sự lạnh lùng và xa lạ trong ánh mắt cô ấy. Cô ấy nhìn tôi như người dưng, rồi bỏ đi với vẻ mỉa mai. Tôi hoảng hốt chạy theo giải thích, nhưng chỉ nhận lại ánh mắt khinh ghét. Tôi sợ hãi và điên cuồng lái xe về nhà, mong tìm cô ấy để xin lỗi và được tha thứ.
Cô ấy đã nộp đơn ly hôn có chữ ký của tôi, nói rằng cô không thể chấp nhận tôi thêm lần nào nữa và van xin tôi để cô được yên. Tôi đau khổ cầu xin cô cho tôi một cơ hội, nhưng cô không nghe. Khi tôi tìm đến con trai, bé chỉ nhìn tôi và nói rằng mong tôi đừng làm mẹ khóc. Tôi nhận ra mình đã thất bại, và bé trưởng thành quá sớm vì có một người bố vô trách nhiệm như tôi. Cuối cùng, tôi đồng ý buông tay để cô tự do, nhưng xin được thăm con. Căn nhà trở nên trống trải, mỗi lần thấy gia đình khác hạnh phúc, tôi lại cảm thấy lạc lõng và đơn độc. Tôi tìm đủ lý do để gặp con và cô, không muốn sống trong căn nhà lạnh lẽo.
Một hôm, tôi tình cờ thấy cô ấy vui vẻ với người đàn ông lạ đưa về nhà, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi biết mình vẫn muốn giữ cô ấy, nhưng không có tư cách để đòi hỏi hay ghen tuông. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ nỗi lòng vì cảm thấy bế tắc quá.




Source: https://afamily.vn/tam-su/khon-don-vi-khong-biet-tran-trong-vo-nhu-ngay-dau-20120116110258406.chn